Dàn nhạc của nhạc viện Tetouan ở Ma-rốc
Ngày nào trong phòng phục hồi chức năng người ta cũng nghe thấy giọng Miên tha thiết dỗ dành bé Na. Nếu ai đó thấy được cử chỉ ân cần Miên dành cho con ở chỗ nào khác, khi không khoác chiếc áo trắng trên người, chắc người ta sẽ nghĩ Miên là mẹ của con bé. Nhiều khi, chính My phải tự hỏi, sao không máu mủ ruột rà mà cô có thể chăm sóc, nâng niu, hướng dẫn con đầy yêu thương, nhẫn nại đến thế. Có hôm mặt mũi, chân tay cô ấy đầm đìa mồ hôi khi vừa xoa bóp, uốn nắn cho bệnh nhân khác, nhìn thấy bé Na, Miên liền mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ngời lên, vòng tay vồn vã mở rộng đón nhận bé. Miên bảo, làm lâu năm đã thành quen, việc mất sức do hoạt động mạnh liên tục là đương nhiên, mà chả thấy vất vả. Có lúc cũng thấy áp lực, nhất là hướng dẫn, rèn luyện cho bệnh nhân nhiều ngày mà bệnh nhân không tiến triển, cứ như có khối đá nặng đè lên vai ấy. Nhưng không gì là không thể, khi mình biết tự rèn giũa bản thân thích nghi và cố gắng. Miên vừa nói, ánh mắt vừa ngời lên nhìn các bệnh nhân đầy yêu thương. My cảm nhận được nguồn năng lượng tích cực từ đôi mắt ấy.
Cô nhìn rất lâu vào gian nhà thứ ba. Cánh cửa màu xanh quen thuộc. Không thấy dấu hiệu có dòng chữ hay mẩu giấy nào được gửi đến cho cô. Loan mường tượng ra Sơn đang tươi cười đứng ở cửa. Rồi cô sẽ vào bếp, chế biến món đậu phụ nhồi thịt sốt cà chua. Đó là món mà Sơn rất thích khi trời trở lạnh. Anh bảo, thứ nước sốt đỏ au béo ngậy, miếng đậu vàng ươm thơm mùi nấm hương, mùi hạt tiêu nóng hổi. Rét thế... chứ rét nữa, anh vẫn thấy ấm.
Quan trọng hơn, với tư cách là địa phương có những đặc điểm riêng, có sứ mệnh đặc thù, có điều kiện, năng lực phát triển vượt trội, cho đến nay, Hà Nội vẫn chưa được trao quyền "đúng vai". Điều này dẫn tới không gian chủ động, sáng tạo của Hà Nội trong việc triển khai, thực thi đường lối, chiến lược và quy hoạch phát triển chưa được xác định đầy đủ, rõ ràng, bị hạn chế. "Cơ bản giống như các địa phương khác trong cả nước, xin - cho và hành chính hiện vẫn là cơ chế chủ đạo trong phân bổ nguồn lực và quản lý phát triển thủ đô", ông Thiên nói.
Trở về sau chuyến đi mở đường, năm 1971, già Arâl Alất nhập ngũ, làm bộ đội địa phương, tham gia nhiều trận đánh ác liệt.
"Những năm cuối đời, phần lớn tôi dành thời gian để đi và vẽ. Chỉ có hoa và phong cảnh, những thứ làm mình có thể nguôi ngoai. Quê hương mình đẹp quá nhưng cũng buồn biết bao. Mong rằng quê hương lại sẽ bình yên sau bão lũ như bức tranh này", NSND Trà Giang gửi gắm.
7.74GB
Xem8.55B
Xem326.98MB
Xem95.64MB
Xem1.89GB
Xem564.21MB
Xem94.7683.94MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
tdtc88 khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
493xổ số kiến thiết 6 tháng
2024-10-31 20:12:45 loto188
711thabet biz
2024-10-31 20:12:45 tai k8vin fun
847bao thoi tiet 10 ngay toi
2024-10-31 20:12:45 Khuyến nghị
700mb66
2024-10-31 20:12:45 Khuyến nghị